Ở Đà Nẵng, Nguyễn Tấn Sao Mai là một trường hợp nghệ thuật đầy thú vị. Ông mang trong mình hai con người tưởng chừng đối lập: một Dược sĩ tỉ mỉ, khoa học với chiếc áo blouse trắng ban ngày, và một người nghệ sĩ đa sầu, lãng mạn khi đêm về bên cây đàn guitar. Sự giao thoa này đã tạo nên một chất nhạc rất riêng – vừa chân thực, mộc mạc lại vừa sâu lắng, tinh tế.
Âm nhạc đối với Dược sĩ Sao Mai không phải là sự nghiệp để mưu cầu danh tiếng, mà là "thánh đường" để ông giãi bày tâm sự và cân bằng lại những áp lực của công việc chuyên môn. Nguồn cảm hứng bất tận trong các sáng tác của ông chính là tình yêu nồng nàn dành cho mảnh đất và con người Đà Nẵng. Những dòng sông Hàn thơ mộng, những chiều biển vắng hay những ký ức thanh xuân dưới mái trường Dược khoa đều trở thành những nốt nhạc đầy hoài niệm.
Khán giả yêu mến Nguyễn Tấn Sao Mai qua những bản tình ca đẹp như thơ: "Biển Chiều Mưa", "Sông Hàn Mùa Thu Sang", "Nốt Trầm Mùa Hạ"... Ông được ví như một "người chép sử" thầm lặng của cảm xúc, dùng giai điệu để lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của cuộc đời.